"A mẫu." Lưu Nhạc ngồi trong Vĩnh Thọ Điện, nhìn Lữ hậu trước mắt, khẽ gọi, lòng hết sức xúc động:
Tuổi Lưu Nhạc đã không còn ít nữa, tóc đã bạc, thân thể cũng hơi còng, không còn nữa dáng vẻ mỹ nhân năm nào. Nhìn từ bề ngoài, bà thậm chí còn già hơn Lữ hậu, ngồi cùng nhau trông không giống mẹ con, mà là giống một đôi tỷ muội, thậm chí bà còn là đại tỷ.
Lữ hậu trông khỏe mạnh hơn Lữ Nhạc không ít, hồ nghi nhìn nữ nhi đột nhiên tới thăm:" Ngươi có đất phong của mình cơ mà, tới Trường An từ khi nào vậy?"
"A mẫu, trước đó con không ở đất phong, con giúp Yển trông con. Yển bị điều tới phương nam rồi, con chẳng thể đi theo, lại về Trường An."